Saturday
20
April
2024
(View: 40809)
Hội Thánh Phúc Âm - 14381 Magnolia St. Westminster, CA 92683 (NorthWest corner of Magnolia/Hazard). Liên lạc: vuxh2916@gmail.com
(View: 41373)
Kính Chúc Quý Thân Hữu & Giáo Hữu Cùng Toàn Thể Quý Thân Quyến một năm mới tràn đầy Thiên Ân & Thiên Phước ban từ Đấng Cứu Thế Jesus.
(View: 41555)
Cầu Nguyện chương trình tốt nghiệp kinh thánh tại gia Xin liên lạc email: VNFGMissions@yahoo.com

DANH NGÔN và THÁNH NGÔN

Monday, January 17, 201112:00 AM(View: 15014)
DANH NGÔN và THÁNH NGÔN
 * Danh ngôn: Lời Nói theo Kiến Thức của Loài Người.
 * Thánh Ngôn: Lời Nói theo Tri Thức từ Thượng Đế.
 * Suy Gẫm và Lời Kết: Phối cảm Danh ngôn và Thánh
 ngôn nhờ Thần Linh Chúa.
 

Tờ Lịch Gỡ Mỗi Ngày
(Ngô Phan Lưu)

Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm! Ví như,

1. Sáng Thứ Hai tuần trước, ngủ dậy liền đến bóc tờ lịch, tờ mới có ghi câu danh ngôn của:

* Turenne:
“Tôi có ý kiến này muốn tặng bạn: Đó là, mỗi khi bạn muốn nói, bạn hãy làm thinh”.
Xem câu ấy xong, tôi ngẫm nghĩ… và thấy có lý, hay lắm. Quá hay đi chứ! Lời
khuyên răn này rất xác đáng, đã đúc kết một kinh nghiệm quí báu trong cuộc sống đầy những chuyện khôn lường của lòng dạ con người! Và, ngày hôm đó tôi cẩn ngôn hơn!
Tôi chỉ thực hành phân nửa câu nói ấy mà cũng thấy mình khá lắm rồi! Còn thực hành nguyên câu dĩ nhiên là không nổi! Xin cảm ơn ông hay bà Turenne người nước nào tôi không rõ, đã cho tôi một chút của quí giắt lưng phòng thân trên đường đời gian truân! Tôi không muốn xem câu danh ngôn của ngày kế tiếp… Ừ, cứ giữ bí mật để đó, vội gì!

* Suy Gẩm: Từ thuở khai thiên lập địa, Kinh Thánh từng dạy (Sáng thế: 11:1-9): “Bấy giờ cả thế giới chỉ có một ngôn ngữ, và cùng một thứ tiếng… Họ nói:’Nào, chúng ta hãy xây một cái thành và một ngôi tháp ngọn cao tận trời. Chúng ta hãy lưu danh mình kẻo bị tản lạc khắp nơi trên mặt đất!’... Chúa ngự xuống quan sát thành và ngôi tháp mà loài người đang xây. Ngài phán: ‘Toàn thể loài người chỉ có một dân tộc, một ngôn ngữ… Kìa chúng đang khởi công làm việc nầy, thì không còn gì có thể ngăn cản chúng làm những điều theo tham vọng của chúng. Chúng ta phải xáo trộn ngôn ngữ của chúng, khiến chúng không thể hiểu được tiếng của chúng nói với nhau!’… Chúa phân tán loài người từ nơi đó ra khắp mặt đất, và họ bỏ dở việc xây cất thành… Bởi vậy, thành nầy mang tên là Babel, vì tại đây Chúa làm xáo trộn ngôn ngữ cả thế giới, và loài người bị phân tán sống rải rác khắp mặt đất!”

* Lời Kết: “Mau nghe, chậm nói, con người chóng đến với
 nhau; Ít nghe, ít nói, con người có thể sống
 chung, hòa bình, và phước hạnh.
2. Đến sáng ngày Thứ Ba, ngủ dậy, tôi lại gỡ lịch, gặp câu
 nói của:
* Swift:
“ Nổi giận là tự gánh giùm tội lỗi của người khác! ”.
 Chí lý ! Dại gì mà nổi giận cơ chứ! Quả nhiên, câu ấy tác động nơi tận sâu trong tâm hồn, ngày hôm đó gặp nhiều việc bực mình, tôi đâu thèm giận! Ngu gì gánh lỗi kẻ khác! Lại phải cảm ơn cái ông hay bà Swift nào đó!...

* Suy Gẫm: Kinh Thánh sách Sáng thế (49:7) dạy rằng: “Cơn giận dữ của chúng thật đáng rủa sả vì quá bạo tàn, và cơn thạnh nộ của chúng thật độc ác. Ta sẽ phân rẽ chúng trong nhà Jacob, và tản lạc chúng trong Israel.”

* Lời Kết: Người hay giận dữ không thể sống chung, gần gũi hay hòa hiệp với những người khác.

3. Rạng đông ngày Thứ Tư, lại ló tờ lịch ghi câu của:

* Montesquieu:
“Con người khóc khi được sinh ra, đâu phải lúc chết?”.
 Chết rồi có phải làm gì nữa đâu mà cực với nhọc! Thế thì cũng chả nên khóc lóc làm chi! Ừ nhỉ! Lạ thật! Cái chết đột nhiên giảm bộ mặt khủng khiếp trong tư tưởng tôi, nói chí tình cũng phải có chút tác dụng của Montesquieu mới được thế! Và, ngày hôm đó tôi thêm nghị lực, yêu đời hơn! Lại cũng thấy mình cứng cáp lên!

* Suy Gẫm: Người Việt nam thường nói “tiếng khóc chào đời”, nhưng tôi tin chắc rằng: trước khi tượng hình thai nhi, bào thai đã được kết tinh bằng nụ cười của Ông Adam và Bà Eva. Thượng Đế không tạo nên con người để sống đau khổ! Đau khổ đến từ sự gian ác của ma quỉ và loài người. Nên Ngài đã cảnh giác chúng (Du xuất 22:23-27): “Nếu các ngươi dùng sự khôn sáng mà làm cho họ đau khổ, tiếng kêu khóc của họ vang lên vì cớ đó, thì chắc chắn Ta sẽ nghe họ.., bởi Ta là Đấng nhân từ.”

* Lời Kết: Chúa Jesus phán (John 10:8-20): “…Tất cả những kẻ đến trước Ta đều là trộm cướp... Kẻ trộm đến để cướp phá và hủy diệt; còn Ta đến để cứu chiên được sống và sống sung mãn… Ta là người chăn nhân từ… Chiên Ta nghe tiếng Ta… và theo Ta. Ta ban cho chiên Ta sự sống vĩnh phúc, chúng không bao giờ bị diệt, và không ai có thể đoạt chúng khỏi tay Ta...”

4. Sang ngày Thứ Năm, tờ lịch hiện lên câu:

* Ngạn ngữ Ba Tư:
“Lưỡi dài thu ngắn đời sống”.
 Ôi, thật quá chất lượng! Dân Ba Tư kinh nghiệm quá dày dặn! Nói lắm chỉ được cái “nguy to”, chỉ được cái “rước họa vào thân”! Nhớ lại trong thời đó, lúc còn nhậu với bạn bè, vậy mà tôi cũng ráng tịnh khẩu! Cứ sợ sa vào cái “vạ mồm”!

* Suy Gẫm: Job, một tiên tri tôi tớ của Chúa, từng công bố (Job 13:19): “Nếu có ai tranh luận thắng được tôi, bấy giờ tôi sẽ nín lặng chờ chết.” Job là ai mà dám phát ngôn mạnh mẽ như vậy? Kính Thánh mô tả Job là một người giàu nhất Phương Đông, trọn lành, ngay thẳng, trung tín thờ phượng Chúa. Ông rất kính sợ Chúa, nhưng Ông phải gặp nhiều tai họa lớn lao, con cái chết chóc và tài sản bị mất mát. Thượng Đế đã cho phép ma quỉ cám dõ và thử thách Ông. Dù vậy, Job không mất niềm tin nơi Thượng Đế, nên được Chúa xét là công chính và được đền bù lại bội phần hơn những gì Ông đã bị ma quỉ cướp phá và hủy diệt.

* Lời Kết: Chỉ nhờ lòng trung tín và kính sợ Chúa, nên Job được ban phước và đền bù lại nhiều hơn, gắp đôi những gì Ông đã có trước kia, kể cả tuổi thọ của Ông cũng được tăng thêm 140 năm, để nhìn thấy tất cả con cháu đến đời thứ tư.

5. Đến ngày Thứ Sáu, tờ lịch lấp lánh câu danh ngôn khác,
 thật cao siêu của

* Villier de l’Isle Adam:
 “Người nhục mạ bạn, họ chỉ nhục mạ ý nghĩ của họ có về bạn, tức là họ nhục mạ chính họ!”.
Câu này trong chiều sâu là đúng, nhưng thực hiện quả là thiên nan vạn nan! Lên hàng thánh mới xài được! Tâm đắc lắm nhưng cứ cất yên đấy! Công lực chưa đủ, chờ thời gian nữa hẳn hay!

* Suy Gẫm: Kinh Thánh dạy rằng: Hết thảy loài người đều phạm tội. Không ai được kể là công chính, một người cũng không. Vua David, dù là một tôi tớ kính sợ Chúa, lại phạm nhiều trọng tội, song biết thống hối và cầu xin Chúa (Thánh thi 69:1-6): “Lạy Chúa xin cứu vớt con…Những kẻ thù ghét con vô cớ, nhiều hơn tóc trên đầu con… Ngài biết sự dại dột của con…Xin đừng để những người trông cậy Ngài phải hỗ thẹn vì con… Xin chớ để những người tìm kiếm Ngài phải nhục nhã vì con...”

* Lời Kết: Khiêm khu và kính sợ Chúa mang lại thái hòa
 cho những người muốn sống chung với nhau.

6. Sáng ngày Thứ Bảy, lại ló câu của

* Cervantes:
“Ăn to thì di chúc nhỏ”.
 Úi cha! Cũng có lý quá! Tôi coi tiếp luôn ngày Chúa
 nhật xem sao… Đó là câu của:

 * G. Herbert:
“Ai cũng có một thằng điên trong ống tay áo”.
 Chao ôi! Thật quá đúng! Những lúc bưng ly bia, cốc rượu chỗ đông người, trong ống tay áo tôi thường rớt ra thằng điên, thậm chí đôi lúc rớt ra hai thằng! Say quá, có khi rớt tới ba thằng!
Riêng phần danh ngôn, tờ lịch vậy mà hay!
Một lần nữa xin cảm ơn, cảm ơn… tờ lịch gỡ mỗi ngày!
 (Ngô Phan Lưu trích trong " Trần Gian Một Khúc ")

* Suy Gẫm và Lời Kết (cả hai câu trong tờ lịch ngày Thứ Bảy và Chúa Nhật):
 Kết cuộc cho nhũng đời sống con người thường tình, đã được Kinh Thánh minh họa trong câu chuyện ngụ ngôn “Con Chiên Đi Lạc ” (Luke 15:11-32):
 “Một người kia có hai con trai… Đứa em thưa với Cha: ‘Xin Cha cho con phần tài sản của con.’ Người Cha chia gia tài cho các con... Đứa em thu hết phần tài sản của mình, lên đường đi đến một nơi xa, ở đó ăn chơi trác táng. Tiêu sạch gia tài mình. Khi nó đã tiêu hết tiền, cả xứ ấy bị nạn đói trầm trọng, nên nó bắt đầu túng ngặt. Nó đi làm thuê cho một người dân bản xứ, và được sai ra đồng chăn heo. Nó mong ước được ăn vỏ đậu heo ăn để lấp đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Nó tỉnh ngộ tự nhủ: ‘Bao nhiêu kẻ làm thuê của Cha ta đều có bánh ăn dư dật, mà nơi đây ta lại đang chết đói. Ta sẽ đứng dậy, đi về với Cha ta... Rồi nó đứng lên, trở về với Cha mình. Nhưng khi nó còn ở đàng xa, người Cha thấy nó thì động lòng thương xót, liền chạy ra ôm cổ nó mà hôn...
 Nhưng Cha nó bảo các đầy tớ: Hãy mau mau đem áo dài đẹp nhất mặc cho cậu. Đeo nhẩn vào tay, mang dép vào chân.. Cũng hãy bắt con bò tơ mập làm thịt để ăn mừng, vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà tìm lại được.’ Vậy họ bắt đầu ăn mừng....”
 *
 * *
 Bạn đang trong hoàn cảnh như trên chăng? Nhiều người trong chúng ta cũng giống như vậy. Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy cám dỗ, ham muốn, ganh đua và hưỡng thụ... Ma quỉ lợi dụng sự yếu đuối trong tâm thần, các nhu cấu vật chất thế gian, cùng những đam mê thuộc đời nầy, để lôi kéo chúng ta theo nó đi vào hỏa ngục. 
 Chúng ta nên thức tỉnh, cảnh giác, kẻo rơi vào cạm bẩy của ma quỉ. 
Chúa Cứu Thế Jesus là Đấng duy nhất đã tuyên xưng, minh chứng và thể hiện Lẽ Thật: “TA LÀ ĐƯỜNG ĐI, CHÂN LÝ VÀ SỰ SỐNG. Chẳng bởi Ta không ai được đến cùng Thiên Phụ.” (John 14:6)

Hãy quay lại, đến với Thiên Phụ, và sống miên viễn phước hạnh trong Vương quốc của Ngài.
Send comment
Your Name
Your email address
Một trong những cái nhìn bao quát đẹp đẽ nhất về Kinh Thánh là của cố Tấn sĩ Somerville ở Tô-cách-lan như sau. Ông đã sánh Kinh Thánh với một Đền thờ. Ông nói: “Chúng ta có thể ví sánh Kinh thánh nầy với một Đền thờ lộng lẫy đã phải xây dựng mười bảy thế kỷ. Nhà kiến trúc sư và tạo dựng nên nó là Đức Chúa Trời, và bất cứ chỗ nào trong Kinh Thánh, các bạn cũng có thể thấy dấu vết của cùng một bàn tay mà bạn có thể phân biệt bởi những công tác đẹp đẽ của sự sáng tạo.
Một tối nọ, cụ già lấy trong hộp ra một cây nến nhỏ và bắt đầu leo lên một cây cầu thang xoắn ốc. Cây nến hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?” “Chúng ta đi lên chỗ cao hơn ngôi nhà ở để chỉ đường cho các tàu biển vào cảng an toàn”. “Nhưng sẽ không có chiếc tàu nào trong cảng có thể thấy được ánh sáng của tôi – cây nến nói - bởi vì tôi quá nhỏ !” Cụ già đáp: “Nếu ánh sáng của ngươi nhỏ, ngươi chỉ có việc giữ ánh sáng, còn mọi việc khác để ta lo”.
Chúng ta chẳng biết một việc nhân đức nhỏ mọn có thể sanh những hiệu quả gì. Chàng thiếu niên nọ học trường Mỹ thuật, vào phòng làm việc của một danh họa nước Pháp, đang lúc ông đi vắng, chàng thấy một người ăn mày ngồi làm mẫu vẽ, bèn cho đồng tiền. Người đó là ai? Té ra Nam tước Jacques de Rothschild. Nam tước rất ưa mỹ thuật, nên bằng lòng ngồi mẫu vẽ người ăn mày, vì họa sĩ bảo đầu Nam tước có cái vẻ đặc biệt lắm.
“Hỡi linh hồn ta, khá ngợi khen Đức Giê-hô-va! Mọi điều gì ở trong ta, hãy ca tụng danh thánh của Ngài! Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, chớ quên các ân huệ của Ngài. Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi, chữa lành mọi bệnh tật ngươi, cứu chuộc mạng sống ngươi khỏi chốn hư nát. Lấy sự nhơn từ và sự thương xót làm mão triều đội cho ngươi. Ngài cho miệng ngươi được thỏa các vật ngon, tuổi đang thì của ngươi trở lại như của chim phụng hoàng”.
“Từ đời này qua đời kia” (All generations) tức các thế hệ, bao gồm tất cả con dân Chúa mọi thời đại đều “ở trong Chúa”, “cư ngụ trong Ngài”. “Nơi Ở” tức là “Nhà” - một nơi để nghỉ ngơi, yên nghỉ. Thế gian hôm nay chỉ là nhà tạm, lều trại; tất cả các Cơ đốc nhân là lữ khách trên trái đất này (Heb 11:13).
“Lại có lời Đức Giêhôva phán cùng tôi rằng: Hỡi Giêrêmi, ngươi thấy gì? Tôi thưa rằng: tôi thấy một cây gậy bằng cây hạnh. Đức Giêhôva bèn phán: ngươi thấy phải đó; ta sẽ tỉnh thức, giữ lời phán ta đặng làm trọn”.