Wednesday
9
October
2024
(View: 41750)
Hội Thánh Phúc Âm - 14381 Magnolia St. Westminster, CA 92683 (NorthWest corner of Magnolia/Hazard). Liên lạc: vuxh2916@gmail.com
(View: 42431)
Kính Chúc Quý Thân Hữu & Giáo Hữu Cùng Toàn Thể Quý Thân Quyến một năm mới tràn đầy Thiên Ân & Thiên Phước ban từ Đấng Cứu Thế Jesus.
(View: 42645)
Cầu Nguyện chương trình tốt nghiệp kinh thánh tại gia Xin liên lạc email: VNFGMissions@yahoo.com

Thượng Đế Dưới Áp Lực

Tuesday, September 21, 201012:00 AM(View: 9099)

Một ngày trong cuộc đời Đấng Christ. Cứ gọi đó là một tấm thảm rối loạn, một tạp ảnh ồn ào, trong đó những sợi chỉ vàng của chiến thắng đan lẩn với những sợi chỉ đen tả tơi của bi kịch.

Cứ gọi đó là một tấu khúc tình cảm, một buổi hòa nhạc từ rạngđông- đến-hoàng-hôn của tuyệt điểm. Một phần nhạc phổ vang điệu hân hoan, phần kế tiếp thở than bi lụy. Trên một trang, toàn ban trổi điệu tôn thờ, trang kế tiếp Chúa Jesus độc diễn cô đơn vũ khúc.

Dù Bạn gọi thế nào, thì nên cho đó là thật. Hãy gọi đó là một ngày Chúa Jesus từng trải nhiều áp lực hơn bất cứ ngày nào khác trong đời Ngài – không kể thập tự hình. Trước khi bình minh trở thành hoàng hôn, Ngài có lý do để khóc... chạy nhảy... hò hét... nguyền rủa... tôn vinh... nghi ngờ. Từ thanh tịnh đến hỗn mang. Từ bình an đến rối loạn. Trong chốc lát, thế giới của Ngài bị đảo lộn.

Dù vậy, trong tấm thảm thêu, có một sợi chỉ lóng lánh. Trong tấu khúc, có một đoản ca cao vời. Trong câu chuyện, có một bài học an ủi. Trước kia Bạn có nghe điều nầy, nhưng có thể bạn đã quên. Hãy nhìn thật gần, Hãy chú ý nghe. Nên nhớ rằng: Chúa Jesus biết Bạn cảm thấy thế nào. Nếu Bạn từng có một ngày, trong đó Bạn bị tấn công chớp nhoáng bởi những đòi hỏi, nếu Bạn đã từng trải những thăng trầm u buồn và hoan hỉ, nếu Bạn hoang mang Thượng Đế trên trời có quan tâm đến Bạn dưới đất chăng, thì nên đọc đi đọc lại về cái ngày-đầy-áp-lực nầy trong cuộc đời Đấng Christ. Hãy yên tâm. Chúa Jesus biết Bạn cảm thấy thế nào.

Ngài bắt đầu buổi sáng với hung tin về cái chết của John the Baptist: người anh em họ, người mở đường, người đồng công, bạn của Ngài. Một người từng đến thật gần để hiểu Chúa Jesus hơn bất cứ ai khác, đã chết.

Hãy tưởng tượng mất đi một người biết Bạn hơn bất cứ ai khác, thì Bạn sẽ cảm thấy điều Chúa Jesus cảm thấy. Hãy suy gẫm về nổi kinh hoàng khi nghe tin người bạn thân nhất của Bạn vừa bị sát hại, thì Bạn sẽ cảm thông nổi buồn của Chúa Jesus. Hãy nghĩ đến phản ứng của Bạn khi Bạn nghe tin người bạn thân nhất đời Bạn vừa bị chặt đầu bởi một hôn quân dâm loạn để thỏa lòng người đẹp, rồi Bạn sẽ thấy ngày đó bắt đầu như thế nào đối với Chúa Jesus. Thế giới của Ngài bắt đầu đảo ngược. Dù vậy, những kẻ thám báo đem lại những hung tin còn hơn đau buồn, họ mang lời cảnh cáo: “Herod người đã lấy đầu John cũng quan tâm đến Ngài.” Hãy nghe Luke trình bày về cơn cuồng thịnh của vua: “Herod nói: ‘Ta đã chặt đầu John. Vậy, người nầy là ai mà ta nghe những điều như thế?’ Và Ông cố tìm cách gặp Ngài.” Tôi nghĩ rằng Herod muốn làm một điều gì hơn là một cuộc thăm viếng xã giao.

Vậy, với cái chết của John và mạng sống của riêng Ngài bị hăm dọa, Chúa Jesus chọn cách lánh mặt một thời gian. “Khi Chúa Jesus nghe sự việc đã xảy ra, Ngài lên thuyền lui về một nơi ẩn dật.”

Nhưng, trước khi Ngài có thể lẩn tránh, các môn đồ của Ngài đến. Sách Phúc âm Mark chép rằng: “các Sứ dồ vây quanh Ngài và phúc trình với Ngài tất cả những việc họ đã làm và giảng dạy.” Họ trở về hớn hở. Chúa Jesus ủy nhiệm cho họ rao truyền Phúc âm và minh chứng bằng những phép lạ. “Họ ra đi và giảng dạy rằng mọi người phải thống hối. Họ đuổi qủi và xức dầu cho những người bịnh, và chữa lành cho họ.”

Bạn có thể tưởng tượng sự phấn khởi chăng? Bạn có thể hình dung quang cảnh chăng? Một buổi đoàn tụ của 12 người bạn. Một cuộc nhóm lại của các môn đồ với vị thầy của họ. Một chuyến trở về họp mặt với những lời chứng:

. Peter mô tả một người bại liệt được chữa lành.
. John kể chuyện về một đám đông mà Ông giảng dạy.
. Andrew kể lại Ông giải phóng một người bị động kinh.
. James trình với Chúa về những đám đông đi theo Ông bất cứ nơi nào.
. Matthew tường trình về sự chữa lành một người đàn bà mù.

Nên nhớ, các môn đồ nầy là những người tầm thường. Họ không phải những nhà hùng biện, học giả, vua chúa hay thánh thần. Họ là những ngư phủ, lao công, người thu thuế, nhờ quyền lực Thượng Đế, bằng giông tố họ đã chiếm hữu một dân tộc. Cảm xúc? Vui mừng. Chỉ trong chốc lát, lòng Chúa Jesus đi từ nhịp bước nhạc tang, đến khúc quân hành chiến thắng.

Và hãy xem những ai đi theo các môn đồ để gặp được Chúa Jesus. Khoảng 5.000 người nam, thêm những người đàn bà và con cái! Những dòng sông con người cuồn cuộn chảy từ các núi đồi và thôn ấp. Một số học giả ước tính đám đông phải lên tới 25 ngàn. Họ bu quanh Chúa Jesus, mỗi người với một ước vọng: gặp được Con Người đã ban quyền lực cho các môn đồ. Buổi sáng bình lặng đến thế, bây giờ lại rầm rộ náo nhiệt. “Quá nhiều người đến và đi đến độ họ không có dịp ăn uống.” Tôi từng bị nhiều người đòi hỏi sự quan tâm của tôi. Nhưng 25 ngàn người? Một con số lớn hơn nhiều thị xã! Không lạ tại sao các môn đồ không thể ăn uống. Không hiểu sao họ còn thở được!

Buổi sáng là một đường mòn trong rừng rậm cho người lạc lối. Trước nhất, Chúa Jesus đau buồn trên cái chết của một bạn thân và quyến thuộc. Rồi sự sống của Ngài bị hăm dọa. Tiếp đến Ngài liên hoan sự trở lại đắc thắng của các môn đồ. Sau đó, Ngài gần ngộp thở với một rừng người hỗn tạp. Đau buồn... Hiểm họa... hoan hỉ... Huyên náo...

Bạn có thấy tại sao tôi gọi đây là ngày thứ nhì căng thẳng nhất trong cuộc đời Đấng Christ? Và còn lâu mới chấm dứt. Chúa Jesus quyết định đem các môn đồ đến một nơi thanh tịnh, ở đó họ có thể nghỉ ngơi và suy tư. Ngài hô to một lệnh truyền qua đám đông ồn ào: “Riêng các ngươi hãy đi với Ta đến một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi.” Mười ba người len lỏi đi ra bờ biển, rôi lên một chiếc thuyền.

Và, trong những giây phút qúi báu, thế gian trở lại yên lặng. Tiếng náo động của đám đông xa dần, và chỉ còn tiếng sóng vỗ mạn thuyền. Tim Chúa Jesus nặng trỉu đau buồn lẫn tràn ngập niềm vui. Ngài chăm nhìn các môn đồ hồ hởi với những câu chuyện đắc thắng. Rồi Ngài ngước mắt lên và nhìn về chân trời Tiberias, thị trấn được xây cất bởi Herod, người đã sát hại John the Baptist. Niềm vui bất chợt pha trộn căm hờn, khiến cho hai nắm tay Ngài xiết lại và đôi mắt Ngài đẫm ướt.

Ai có thể gạn hỏi, sao Ngài muốn xa lánh dân chúng? Ngài chỉ cần một vài giờ riêng tư. Chỉ một tạm nghỉ. Chỉ một ẫn dật. Một thời cầu nguyện. Một thời suy tư. Một thời để khóc. Một thời không có những đám đông hay những đòi hỏi. Một nhóm lửa quây quần giữa bạn bè. Một buổi chiều với những người Ngài yêu. Dân chúng có thể chờ đến ngày mai.

Dù vậy, dân chúng có những ý kiến khác. “Các đám đông biết được việc đó, nên đi theo Ngài.” Khoảng 6 dậm đường bộ vòng theo góc đông bắc Biển Galilee. Vậy đám đông lũ lượt lên đường. Khi Chúa Jesus đến Bethsaida, ước vọng ẫn dật của Ngài trở thành một đấu trường ồ ạt. “Bất ngờ chăng?”

Hãy thêm chữ gián đoạn vào danh sách đau buồn, hiểm họa, phấn khởi, huyên náo. Các dự định của Chúa Jesus bị gián đọan. Điều mà Ngài đã có trong trí cho ngày đó, và điều mà người ta có trong trí cho ngày đó, là hai chương trình khác nhau. Điều mà Chúa Jesus tìm kiếm và điều mà Chúa Jesus nhận được không cùng một thứ. Nghe như quen thuộc, phải không?

Hãy nhớ, khi Bạn tìm một đêm nghỉ ngơi, thì Bạn nghe tiếng trẻ con kêu đau bụng. Hãy nhớ, khi Bạn muốn hoàn tất đống giấy tờ văn phòng, thì Bạn càng chậm trể. Hãy nhớ, khi Bạn chờ đến ngày Thứ Bảy để giải trí, thì Bạn chấm dứt bằng cái chậu rửa mặt của nhà kế bên nhờ sửa giùm.

Bạn ơi, cứ yên tâm. Điều đó cũng xảy đến với Chúa Jesus. Thật vậy, đây là thời điểm tốt để tạm ngừng và nghiền ngẫm sứ điệp trọng tâm của chương nầy. Chúa Jesus biết bạn cảm thấy thế nào. Hãy suy nghĩ điều nầy và dùng nó cho kỳ tới khi thế giới của bạn đi từ bình thản đến náo loạn. Mạch máu Ngài đua chạy. Đôi mắt Ngài mòn mõi. Tim Ngài trỉu nặng. Ngài đã bò ra khỏi chiếc giường với cổ họng khô khan. Ngài đã phải thức khuya và dậy sớm. Ngài biết Bạn cảm thấy thế nào. Bạn có thể khó tin về điều đó. Có thể Bạn tin rằng Chúa esus biết ý nghĩa của sự chịu đựng những thảm trạng nặng nề. Bạn không có gì để nghi ngờ rằng Chúa Jesus quá quen với cảnh đau buồn và vật lộn với nổi lo sợ. Hầu hết mọi người công nhận điều đó. Nhưng Thượng Đế có thể quan tâm đến những phấn đấu và những điều nhức óc trong đời tôi chăng? Trong đời Bạn chăng?

Bởi một số lý do nào đó, điều nầy khó thể tin. Có lẻ đây là nguyên nhân của một số câu chuyện trong ngày nầy được chép trong hết thảy các sách Phúc âm. Không biến cố nào khác - khác hơn Thập tự hình, được tất cả bốn ký thuật gia Phúc âm kể lại. Không phải phép trầm mình của Chúa Jesus. Không phải sự cám dỗ Ngài. Cũng không phải sự giáng sanh của Ngài. Nhưng tất cả bốn ký thuật gia đều chép lại ngày nầy. Như thể Matthew, Mark, Luke và John biết rằng Bạn sẽ lạ lùng khi Thượng Đế hiểu được. Nên bốn Sứ đồ đều công bố sự đáp ứng của mình trong tất cả bốn sách Phúc âm hòa hợp: Chúa Jesus biết bạn cảm thấy thế nào. Mới đây, một người bạn của tôi cố dạy đứa con trai 6 tuổi của Anh cách ném bóng rổ. Thằng bé cầm trái banh và cố hết sức mình để phóng tới mục tiêu, nhưng luôn luôn ném hụt. Cha nó cầm trái banh, ném vào cái rổ, và nói một câu: “Nầy con, chỉ làm giống như thế nầy. Dễ lắm.”

Sau đó, thằng bé cố thử, lại hụt. Rồi người bạn của tôi lấy trái banh, lại ném vào rổ, và khuyến khích con phải ném trái banh mạnh hơn. Sau nhiều phút và nhiều lần hụt, thằng bé đáp lại lời khuyến khích của bố: “Vâng, nhưng dễ cho Bố ở trên đó. Bố không biết ở dưới nầy khó thế nào.” Bạn và tôi không thể nói điều đó đối với Thượng Đế. Trong ngày đó, từ nhiều sứ điệp Chúa Jesus đã dạy chúng ta về sự căng thẳng, điều đầu tiên là thế nầy: “Thượng Đế biết Bạn cảm thấy thế nào.” Hãy đọc bản dịch của J. B. Phillips trong Hebrew 4:15:

“Bởi chúng ta không có Vị Thượng Tế siêu nhân. Đối với Vị ấy, những yếu đuối của chúng ta khó thể tỏ tường – chính Ngài đã trọn vẹn chia sẻ hết thảy từng trải cám dỗ của chúng ta, ngoại trừ Ngài không hề phạm tội.” Tác giả sách Hebrews cương quyết đến độ gần như dư thừa. Như thể Ông tiên đoán những chống đối của chúng ta. Như thể Ông biết rằng chúng ta sẽ nói với Thượng Đế điều mà đứa con trai của bạn tôi đã nói với Anh: “Thưa Thượng Đế, dễ dàng cho Ngài ở trên đó. Ngài không biết ở dưới nầy khó khăn thế nào.” Vậy nên Ông mạnh mẽ công bố về khả năng thông hiểu của Chúa Jesus. Hãy xem lại cách dùng chữ của Ông:

“Chính Ngài” – Không phải một thiên sứ. Không phải một sứ giả. Không phải một kẻ báo tin, nhưng chính Chúa Jesus. “Chia sẻ trọn vẹn” – Không phải từng phần. Không phải gần như. Không phải tới một mức độ lớn. Trọn vẹn! Chúa Jesus chia sẻ toàn thể. “Trong hết thảy những từng trải của chúng ta” – Mọi tổn thương. Mỗi đau đớn. Hết thảy những căng thẳng và hết thảy những áp lực. Không ngoại lệ. Không thay thế. Tại sao? Hầu cho Ngài có thể cảm thương những yếu đuối của chúng ta.

Một chánh trị gia đội một mủ an toàn và đi vào trong xưởng máy, trông Ông giống như một trong các công nhân. Một cán sự xã hội đi vào khu phố nghèo hèn và trải qua một đêm trên các đường phố với những người vô gia cư. Một vị tướng đi vào phòng ăn và ngồi chung với các binh sĩ, trông Ông giống như một trong các tân binh. Tất cả ba người đều muốn truyền đạt cùng một sứ điệp: “Tôi hoà mình với anh em. Tôi có thể hiểu. Tôi có thể liên hệ.” Dù vậy, có một vấn đề. Những người công nhân trong xưởng biết rằng chiếc mủ an toàn của Ông chính trị gia sẽ lột xuống khi toán chuyên viên truyền hình rời khỏi đó. Những kẻ vô gia cư biết rằng tối mai người cán sự xã hội sẽ ngủ trên chiếc giường êm ấm. Và các binh sĩ hẳn biết rằng cứ mỗi phần ăn mà Vị Tướng dùng chung với họ, Ông sẽ ăn 10 lần hơn trong nhà ăn sĩ quan.

Cố thử như họ, các chuyên gia chính đáng nầy thật sự không hiểu. Sự tham gia của họ chỉ là từng phần. Dù vậy, sự tham gia của Chúa Jesus là trọn thể. Tác giả sách Hebrews nói quá rõ rằng Chúa Jesus “chia sẻ trọn vẹn” trong hết thảy những từng trải của chúng ta”. Một lần, một chủ nhà sách ở Northwest kể cho tôi nghe câu chuyện một phụ nữ nổi giận, xông vào tiệm của Ông, mang theo một quyển sách của tôi, Thượng Đế Đến Gần. Bà đập quyển sách trên quầy hàng, nói một vài điều không tốt lắm về quyển sách, rồi la hét ầm lên đủ cho mọi người trong khu phố đều nghe: “Mặt Thượng Đế của tôi không có mụn!”

Tôi biết đoạn nào đã khai hỏa trong cái bật lửa của Bà. Đọan ấy viết thế nầy: “Có thể mặt Chúa Jesus có mụn. Có thể Ngài lảng tai. Có thể một cô gái ở dưới phố đã chen lấn Ngài, hay ngược lại. Có thể đầu gối của Ngài xương xẩu. Một điều chắc chắn. Ngài là, trong khi Ngài hoàn tòan thần thánh, Ngài cũng hoàn toàn con người.” Tôi có thể hiểu tại sao Bà ấy trở nên giận dữ. Tôi có thể cảm thông với nổi bực dọc của Bà. Chúng ta nhanh chóng hàn gắn một rạn nứt trên tấm kính ráp màu (trong thánh đuờng). Chúng ta lau sạch bất cứ vết bẩn nào trên bàn thờ. Có điều nào đó an toàn cho một Thượng Đế chưa hề mang dấu chai. Có điều nào đó đáng sợ cho một Thượng Đế chưa hề đau đớn. Có điều nào đó uy nghiêm cho một Thượng Đế chưa hề ngứa ngáy khuỷu tay.

Nhưng cũng có điều nào đó lạnh lùng cho một Thượng Đế không thể cảm thông với điều mà Bạn và tôi cảm thấy. Nếu tôi có mấy phút với người phụ nữ đó, tôi sẽ hỏi Bà : “Mặt Chúa Jesus không thể có mụn, song Bà hy vọng Ngài có thể có chăng?” Mọi trang Phúc âm đều bày tỏ cho mọi gia đình biết nguyên lý quan trọng nầy: Thượng Đế biết Bạn cảm thấy thế nào. Từ đám tang đến xưởng chế tạo, đến sự hoang mang trong đòi hỏi của một chương trình. Chúa Jesus thấu hiểu. Khi Bạn thưa với Ngài rằng Bạn đã tới mức giới hạn, Ngài biết Bạn muốn gì. Khi Bạn lắc đầu bất năng với kỳ hạn chót, thì Ngài cũng lắc đầu. Khi các chương trình của Bạn bị gián đọan bởi những người có các chương trình khác, thì Ngài gật đầu thương cảm. Ngài đã ở đó. Ngài biết Bạn cảm thấy thế nào.

Ngày 15 tháng Hai năm 1921. Thành phố New York. Phòng phẫu thuật của Bệnh viện Kane Summit. Một Bá c sĩ đang thực hiện cuộc giải phẫu ruột thừa.
 
Trong nhiều cách, những diễn tiến dẫn đến cuộc giải phẫu thường không có gì đáng chú ý. Bệnh nhân than phiền đau đớn nhiều trong bụng. Cuộc chẩn đoán rõ ràng: một phần ruột thừa bị nhiễm trùng. Bác sĩ Evan O’Neill Kane thực hiện cuộc giải phẫu. Trong ba-mươi-bảy-năm y nghiệp danh tiếng, Ông đã thực hiện gần 4.000 cuộc giải phẫu ruột thừa, vậy lần mổ xẻ nầy cũng không có gì đáng chú ý, ngoại trừ hai vấn đề:

Sự kiện mới lần đầu cho cuộc giải phẫu nầy? Việc áp dụng thuốc tê trong cuộc giải phẫu lớn. Bác sĩ Kane là một nhà vận động chống lại những nguy hiểm của loại thuốc mê. Ông khẳng định rằng việc áp dụng thuốc tê an toàn hơn. Nhiều đồng nghiệp đồng ý với Ông trên nguyên tắc, song muốn cho họ dồng ý trong thực hành, họ phải thấy lý thuyết được áp dụng.

Bác sĩ Kane tìm kiếm một người tình nguyện, một bệnh nhân chịu mổ xẻ bằng thuốc tê. Một người tình nguyện không dễ gì tìm. Nhiều người dè dặt với ý nghĩ bị thức tỉnh trong lúc mổ xẻ. Những người khác lo sợ thuốc tê sẽ chóng tan biến.

Dù vậy, sau cùng, Bác sĩ Kane tìm được một ứng viên. Sáng ngày Thứ Ba, 15 tháng Hai, cuộc giải phẫu lịch sử xảy ra. Bệnh nhận được chuẩn bị và đẩy vào phòng phẫu thuật. Thuốc tê được áp dụng. Như Ông từng thể hiện cả ngàn lần, BS Kane mổ xẻ những lớp da thịt bên ngoài, và tìm chỗ ruột thừa. Ông khéo léo cắt ráp và hoàn tất cuộc mổ xẻ. Suốt tiến trình, bệnh nhân chỉ than hơi khó chịu. Người tình nguyện được đưa vào phòng hâu phẫu thuật, sau đó chuyển qua khu dưỡng sức. Ông ta hồi phục nhanh chóng và rời bệnh viện hai ngày sau.

Bác sĩ Kane đã chứng minh lý thuết của Ông. Nhờ ý chí của một người tình nguyện can đảm, BS Kane đã minh chứng rằng thuốc tê là một phương thức thay thế đáng tin cậy và thích hợp. Như tôi đã nói có hai sự kiện giúp cho lần giải phẫu nầy độc đáo. Tôi đã trình với Bạn điều thứ nhất: áp dụng thuốc tê. Điều thứ hai là bệnh nhân. Người ứng viên dám để cho Bác sĩ Kane mổ xẻ chính là Bác sĩ Kane.

Để minh chứng quan điểm của Ông, BS Kane phải tự mổ xẻ trên chính thân mình! Một hành động sáng suốt. Bác sĩ trở thành bệnh nhân, hầu có thể thuyết phục các bệnh nhân khác tin cậy người bác sĩ. Tôi từng chia sẻ câu chuyện nầy với nhiều chuyên gia sức khỏe. Mỗi người trong số đó cho tôi thấy cùng một phản ứng: chân mày câu lại, cười nghi ngờ, và những lời hoang mang: “Thật khó tin.” Có lẻ vậy. Nhưng câu chuyện bác sĩ trở thành bệnh nhân của chính mình, dễ dàng so sánh với câu chuyện Thượng Đế trở thành loài người. Nhưng Chúa Jesus đã làm điều đó. Hầu cho Bạn và tôi có thể tin rằng Đấng Chữa Lành biết những đau thương của chúng ta, Ngài đã tự nguyện trở thành một người trong chúng ta. Ngài đặt chính Ngài trong vị trí của chúng ta. Ngài chịu khổ với những đau đớn của chúng ta, và cảm nhận những lo sợ của chúng ta.

Bị từ bỏ chăng? Ngài cảm thấy điều đó. Bị thử thách chăng? Ngài biết điều đó. Cô đơn chăng? Ngài đã từng trải. Chết chóc? Ngài đã nếm mùi. Và căng thẳng? Ngài có thể viết một quyển sách về điều đó với số bán kỷ lục. Tại sao Ngài làm thế? Một lý do. Hầu khi Bạn đau đớn, Bạn sẽ đến với Ngài – Đấng Thiên Phụ và Đại Y Sĩ của Bạn – và hãy để Ngài chữa lành.
Send comment
Your Name
Your email address
“Nầy, Ngài ngự đến trong những đám mây, mọi con mắt sẽ trông thấy Ngài, thậm chí những kẻ đã đâm Ngài, cùng hết thảy các dân tộc trên đất sẽ kêu khóc vì cớ Ngài. Thật vậy, Amen. Chúa phán: “Ta là Alpha và Omega, nguyên khởi và cuối cùng, là Đấng Toàn Lực hiện có, đã có, và sẽ đến” (Khải thị 1:7-8). Thánh Thi 89:6 cũng nói tiên tri về sự tái lâm của Ngài: “Bởi trên thiên thượng, ai có thể sánh với CHÚA? Ai trong những con trai của các thần có thể giống như CHÚA?” Chúa Jesus sẽ trở lại
Ngài August Winning, vị Tổng thống tiền nhiệm Đông Phổ (East Prussian), cũng là một nhà lãnh đạo công nhân có lương tâm, đã nói rằng: “Tôi đã rảo một vòng rộng lớn để tránh Đấng Christ, song lần hồi tôi đến gần Ngài hơn. Tôi đã thấy người đời ngày càng đắm chìm trong xấu xa, và tôi cũng không thấy một ngoại lệ. Không phải mọi người đều phạm tội hình sự, song mọi người đều có những ý tưởng, những ham muốn và những dục vọng trầm trọng không khác tội giết người.
Cứu Thế Giáo là gì? Ngày nay, một Tín đồ Cứu Thế Giáo chân chính xứng đáng như thế nào? Voltaire (Đại văn hào Pháp) tự xưng là một người vô thần. Vua Friedrich Đại đế Đức quốc có lần hội kiến với Ông, và khi nâng ly, Voltaire ngạo nghễ nói rằng: “Tôi sẽ đổi phương vị của tôi trên Thiên đàng để lấy một đồng tiền Prussian.” Yên lặng phủ trùm gian phòng cho tới khi một Vị khách khác trong cung Vua Friedrich quay sang Voltaire, và nói: “Chúng tôi có một điều luật tại Prussia, theo điều luật nầy người nào muốn bán một vật chi, trước nhất phải chứng minh rằng vật đó thật sự thuộc về mình. Vậy Ông có thể chứng minh rằng Ông có một chỗ trên Thiên đàng chăng?”
Cái chết trong tháng Tư tại Iraq của ký gỉa Davis Bloom thuộc cơ quan truyền thông NBC là một cú xốc cho nhiều khán gỉa truyền hình Hoa kỳ. Đây là một nhân vật qua bộ phim truyền hình “Today,” hoặc qua Toà Bạch Ốc, thường xuyên có mặt tại phòng khách trong nhà chúng ta. Ông tường thuật các biến cố từ Bosnia, Somalia, Israel, Kuwait, Pakistan, cả đến hai cao ốc ở New York bị triệt hạ. Trong đám táng Bloom, các bạn hữu và cọng sự viên thân nhất của Ông, nói rằng Ông đã mang phiêu lưu, khôi hài và thiện cảm vào truyền hình. Bây giờ, Ông đột ngột biến mất.
Hơn 75 năm qua, Henry Luce muốn tìm một danh từ, vỏn vẹn một chữ, cho một tuần san tin tức, danh từ đó phải mô tả những biến cố đã xảy ra trong ngày. Ông đã chọn chữ “Thời.” Kinh Thánh dạy rằng: “Thời gian trong cuộc đời chúng ta là 70 năm” (Thánh Thi 90:10) . Thời gian là một nhiệm mầu. Chúng ta cảm biết thời gian trôi qua trong năng thức. Chúng ta đo lường thời gian diễn tiến bằng những cơ cụ chỉnh bị tinh vi. Chúng ta đánh dấu thời gian chóng bay, và chúng ta đọc được ký ức mà thời gian để lại phía sau. Song, một điều chúng ta không thể làm, là định nghĩa thời gian.
Kinh Thánh có hằng ngàn điều hứa cho chúng ta để cầu xin và áp dụng trong cuộc đời chúng ta. Tuy nhiên, một số người trong chúng ta sống như Thượng Đế chẳng hứa lời nào. Chúa Jesus phán: “Hỡi những kẻ rồ dại và lòng chậm tin” (Luke 24:25). Chúng ta đọc trong I Corinthians: “Chớ ai tự dối mình. Nếu người nào trong anh em tưởng mình khôn ngoan trong thiên hạ, thì hãy trở nên rồ dại, để mình có thể khôn ngoan.
Trong Mùa Giáng Sinh năm nay một người bạn gởi dến chúng tôi một bài thơ của một Thi sĩ mang tên Rumi. Điều 1ý thú là Rumi một tín đồ Hồi giáo Sufi từ thế kỷ 13, sanh ra và chết trong các miền đất ngày nay goi là Afghanistan và Turkey. (Islamic Sufi là một giáo phái mang nhiều ảnh hưởng và thấm nhuần Cứu thế giáo của Chúa Jesus). Bài thơ nầy đến đúng lúc chúng ta suy tư về ý nghĩa Giáng Sinh trong thế giới hỗn loạn ngày nay. Chúng ta hãy nghe những lời thông sáng của một thi sĩ thời xưa, hầu có thể mở rộng những Cửa Sổ Tình Yêu của chúng ta.
Những người ngồi trên phi cơ và những người ngồi trên băng ghế nhà thờ có rất nhiều điểm giống nhau. Tât cả đều trên một hành trình. Hầu hết giữ tư cách tốt đẹp và lịch sự. Một số ngủ gà ngủ gật, một số khác đăm nhìn ra cửa sổ. Hầu hết, nếu không phải tất cả, thỏa lòng với một kinh nghiệm có thể đoán trước. Đối với nhiều người, dấu hiệu của một chuyến bay tốt đẹp và dấu hiệu của một buổi nhóm thờ phượng tốt đẹp giống nhau. Chúng ta thích nói: “Tốt đẹp.” – “Một chuyến bay tốt đẹp,” hay “Một buổi thờ phượng tốt đẹp.” Chúng ta đi ra cùng một lối chúng ta vào, và chúng ta vui vẻ trở lại kỳ tới.
Xin được hầu chuyện cùng Bạn về ngôi nhà của Bạn. Chúng ta hãy bước qua ngưỡng cửa và thử đi một vòng. Bạn biết, một người sáng suốt thường hay thực hiện một cuộc quan sát trong nhà – kiểm soát mái nhà bị dột, xem các vách bị cong và nền nhà bị nứt? Thử xem các tủ chén trong bếp của Bạn có dầy đủ không; và nhìn qua các quyển sách xếp trên kệ trong thư phòng của Bạn. Chi vậy? Bạn nghĩ rằng thật kỳ cục khi tôi muốn dòm ngó căn nhà của Bạn? Bạn đã nghĩ rằng tôi chỉ viết về các vấn đề thuộc linh? Đúng thế. Xin thứ lỗi, lẽ ra tôi phải nói rõ hơn. Tôi không nói về căn nhà hữu thể của Bạn bằng đá hay tre, gỗ hay tranh, song một căn nhà vô hình của Bạn bằng tư tưởng và chân lý, tín quyết và hy vọng.
heresa Briones là một hiền mẫu dễ thương. Bà cũng có một cú móc tay trái mạnh bạo, Bà đã dùng để đấm một phụ nữ trong một tiệm giặt tự động. Sao Bà phải làm thế? Một số nhóc con trêu chọc Alicia, con gái của Bà. Alicia hói tóc. Đầu gối viêm khớp. Mũi bẹp dí. Xương hông teo xọp. Thính giác nghễnh ngãng. Em có hình dạng của một cụ 70. Nhưng em chỉ mới lên 10. “Mẹ ơi,” Lũ nhóc kêu nhạo, “đến đây xem con quái vật!” Alicia chỉ nặng 22 cân Anh và thấp hơn hầu hết trẻ con lớp vườn trẻ. Em đau khổ vì chứng sớm lão hóa – một bệnh cằn cỗi di thể, chỉ một đứa mắc phải trong số 8 triệu trẻ con. Các nạn nhân lão hóa hy vọng sống được 20 năm. Chỉ có 15 trường hợp về bịnh nầy được biết trên thế giới.